Đứa bé chạy chơi

Đứa bé chạy chơi

Khoa nhi cũ của bệnh viện Chợ Rẫy từng là nơi đầy ắp tiếng cười trẻ thơ xen lẫn tiếng khóc của những đứa bé đang chiến đấu với bệnh tật. Nhưng từ khi khu vực này bị bỏ hoang để chuyển sang tòa nhà mới, nó trở thành một góc u tối, phủ đầy bụi bặm và những lời đồn ma quái. Những bức tường loang lổ, những chiếc giường nhỏ xíu xếp chồng lên nhau, và những tấm rèm rách nát đung đưa trong gió tạo nên một khung cảnh lạnh lẽo, như thể thời gian đã ngừng trôi ở đây.

Chị Hồng, một nhân viên vệ sinh mới vào làm, được phân công dọn dẹp khoa nhi cũ vào một buổi tối tháng Chạp. Đó là một đêm lạnh giá, sương mù dày đặc bao quanh bệnh viện, làm mờ cả ánh sáng từ những bóng đèn đường xa xa. Chị mang theo cây lau nhà và xô nước, bước vào khu vực hoang vắng với tâm trạng bình thản, nghĩ rằng đây chỉ là một ca làm thêm giờ như bao lần khác.

Khi chị vừa bước vào hành lang chính của khoa nhi cũ, một âm thanh lạ vang lên: tiếng cười trẻ con, trong trẻo nhưng xa xăm, như vọng lại từ đâu đó trong bóng tối. Chị Hồng dừng lại, lắng nghe. Tiếng cười ấy không giống tiếng gió, cũng không phải tiếng vọng từ khu vực khác của bệnh viện. Nó rõ ràng, như thể một đứa bé đang vui đùa ngay gần đây. Chị tự nhủ rằng có thể là con của nhân viên nào đó chạy lạc vào, nên bật đèn pin trên điện thoại và gọi to: “Ai đó hả? Ra đây chị dẫn về!”

Nhưng không có ai trả lời. Thay vào đó, tiếng cười lại vang lên, lần này kèm theo tiếng bước chân nhỏ nhắn chạy “tạp tạp” trên sàn gạch. Chị Hồng lia đèn pin theo hướng âm thanh, chỉ thấy bóng một chiếc giường nhỏ rung nhẹ, như vừa có ai va vào. Chị bước tới, tim bắt đầu đập nhanh hơn. “Đừng nghịch nữa, ra đây nào!” – chị nói, giọng hơi run nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi.

Đột nhiên, từ cuối hành lang, một bóng dáng nhỏ bé lướt qua dưới ánh đèn mờ nhạt. Đó là một đứa bé, khoảng 5-6 tuổi, mặc bộ đồ bệnh nhân cũ kỹ, tóc ngắn rối bù, đang chạy nhảy như chơi trò trốn tìm. Chị Hồng sững sờ, không kịp phản ứng. Đứa bé dừng lại trước một cánh cửa phòng đóng kín, quay đầu nhìn chị. Qua ánh sáng yếu ớt, chị thấy khuôn mặt nó trắng nhợt, đôi mắt to tròn nhưng trống rỗng, không có chút sự sống nào.

Chị Hồng hét lên, làm rơi cả cây lau nhà. Đứa bé mỉm cười – một nụ cười kỳ lạ, lạnh lẽo – rồi chạy vụt vào cánh cửa, dù cửa vẫn đóng chặt. Chị chạy theo, đập mạnh vào cửa, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng vọng của chính mình. Chị lấy hết can đảm, mở cửa ra. Bên trong là một căn phòng trống, chỉ có những chiếc giường gỉ sét và mùi ẩm mốc nồng nặc. Không có dấu vết của đứa bé, không có tiếng cười, không có tiếng bước chân.

Chị Hồng hoảng loạn, chạy ra ngoài hành lang, định gọi bảo vệ. Nhưng khi vừa quay lại, chị nghe thấy tiếng “tạp tạp” lần nữa, kèm theo tiếng cười khúc khích ngay sau lưng. Chị quay đầu, chỉ thấy bóng dáng đứa bé lấp ló sau cánh cửa vừa mở, như đang mời chị chơi cùng. Chị hét lên lần nữa, bỏ chạy khỏi khoa nhi cũ, không dám ngoảnh lại.

Sáng hôm sau, khi kể lại cho đồng nghiệp, một bác sĩ già lắc đầu, nói: “Chắc cô gặp thằng Tí rồi. Hồi trước, có một bé trai mất ở khoa nhi vì bệnh nặng. Nó thích chạy nhảy, hay trốn trong phòng chơi. Sau khi mất, nhiều người bảo vẫn nghe tiếng nó cười đùa ở đây.” Chị Hồng không dám quay lại khoa nhi cũ nữa, nhưng mỗi khi đi ngang qua, chị vẫn nghe thoáng tiếng “tạp tạp” từ xa, như thể đứa bé ấy vẫn đang chạy chơi trong bóng tối.

Gửi phản hồi