Tiếng hát ru trong khoa nhi
Khoa nhi cũ của bệnh viện Chợ Rẫy, trước khi bị bỏ hoang, từng là nơi đầy ắp tiếng khóc và tiếng cười của trẻ nhỏ. Nhưng sau khi chuyển sang khu vực mới, tòa nhà cũ trở thành một góc tối tăm, phủ đầy bụi bặm và những ký ức chưa phai. Những bức tường loang lổ, những chiếc nôi nhỏ gỉ sét, và những tấm rèm rách rưới đung đưa trong gió tạo nên một khung cảnh lạnh lẽo, như thể linh hồn của những ngày xưa vẫn còn lưu lại.
Chị Linh, một y tá trẻ mới vào nghề, được phân công trực đêm ở khu vực gần khoa nhi cũ vào một tối tháng Tư. Đêm đó trời yên tĩnh lạ thường, không mưa, không gió, chỉ có tiếng côn trùng rả rích từ sân sau bệnh viện. Chị Linh ngồi trong phòng trực, ghi chép sổ sách, thỉnh thoảng ngáp dài vì cơn buồn ngủ kéo đến sau một ngày dài làm việc.
Khoảng 1 giờ sáng, khi chị vừa đặt bút xuống để nghỉ ngơi, một âm thanh khe khẽ vang lên từ phía khoa nhi cũ: một tiếng hát ru. Đó là một giai điệu nhẹ nhàng, buồn man mác, như lời mẹ ru con ngủ: “Ầu ơ… gió đưa cây cải về trời…” Giọng hát mỏng manh, trong trẻo, nhưng lại mang một nỗi u hoài khó tả. Chị Linh giật mình, lắng nghe. Tiếng hát ấy không giống tiếng radio hay điện thoại – nó quá thật, quá gần, như phát ra từ đâu đó trong bóng tối.
Chị đứng dậy, cầm đèn pin, bước ra hành lang để kiểm tra. Khoa nhi cũ nằm cách phòng trực chừng 50 mét, cửa ra vào đã khóa chặt từ lâu để tránh người lạ xâm nhập. Nhưng khi chị đến gần, tiếng hát ru càng rõ hơn, vọng ra từ một trong những căn phòng trống. Chị lia đèn pin qua ô kính nhỏ trên cửa, chỉ thấy bóng tối và những chiếc nôi phủ bụi. “Ai đó hả? Có ai trong đó không?” – chị gọi to, nhưng tiếng hát không dừng lại, vẫn đều đều như một bản nhạc không hồi kết.
Chị Linh lấy hết can đảm, tra chìa khóa dự phòng vào ổ, mở cửa bước vào. Bên trong lạnh buốt, dù không có gió lùa. Tiếng hát ru giờ đây rõ ràng hơn, như phát ra từ căn phòng cuối hành lang – phòng số 7, nơi từng là khu vực chăm sóc trẻ sơ sinh nặng. Chị bước tới, mỗi bước chân vang lên “cộp cộp” trên sàn gạch, hòa lẫn với tiếng hát. Khi đến trước cửa phòng số 7, chị đẩy cửa vào, ánh đèn pin quét qua không gian.
Căn phòng trống trơn, chỉ có vài chiếc nôi cũ xếp chồng lên nhau và một tấm rèm rách treo lơ lửng. Nhưng điều làm chị lạnh người là một chiếc nôi ở góc phòng: nó đang đung đưa nhẹ nhàng, như có ai vừa đẩy. Tiếng hát ru giờ đây vang lên ngay bên tai chị, rõ đến mức chị nghe được cả hơi thở khe khẽ trong từng câu hát. Chị quay lại, nhưng không thấy ai. Đèn pin nhấp nháy, rồi tắt hẳn, để lại chị trong bóng tối.
Chị Linh hét lên, lao ra khỏi phòng, chạy một mạch về phòng trực. Tiếng hát ru vẫn đuổi theo chị, nhỏ dần rồi tan biến khi chị đóng sầm cửa lại. Chị ngồi co ro trong góc, tim đập thình thịch, không dám nhìn ra ngoài. Sáng hôm sau, khi kể lại cho đồng nghiệp, một chị y tá lớn tuổi thở dài: “Chắc em nghe tiếng chị Hạnh rồi. Hồi trước, có một sản phụ mất con ở khoa nhi, chị ấy cứ hát ru mãi bên nôi trống. Sau khi chị ấy qua đời vì buồn, người ta bảo tiếng hát vẫn còn ở đây.”
Chị Linh không dám trực gần khoa nhi cũ nữa, nhưng mỗi khi đi ngang qua, chị vẫn thoáng nghe tiếng “ầu ơ…” từ xa, như một lời ru vĩnh cửu trong bóng tối.