Tiếng gọi tên trong phòng ICU

Tiếng gọi tên trong phòng ICU

Phòng ICU (chăm sóc đặc biệt) của bệnh viện Chợ Rẫy là nơi mà không khí luôn nặng nề bởi sự sống mong manh của những bệnh nhân. Tiếng máy thở kêu rè rè, tiếng bíp bíp của thiết bị theo dõi nhịp tim, và ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn huỳnh quang tạo nên một không gian vừa hiện đại vừa u ám. Anh Tuấn, một người đàn ông 35 tuổi, được đưa vào đây sau một cơn nhồi máu cơ tim nghiêm trọng. Và chính trong căn phòng kín ấy, anh đã trải qua một đêm mà anh không bao giờ quên.

Đêm đó là đêm thứ ba anh nằm ở ICU. Sau vài ngày hôn mê, anh bắt đầu tỉnh lại, dù cơ thể vẫn yếu và đầu óc còn mơ hồ vì thuốc. Khoảng 3 giờ sáng, khi phòng bệnh chìm trong tĩnh lặng, anh đột nhiên giật mình vì một âm thanh lạ. Đó là một giọng nói nhỏ, thì thào, gọi tên anh: “Tuấn… Tuấn…” Giọng nói ấy không rõ là nam hay nữ, nhưng nó vang lên rõ ràng, như thể ai đó đang đứng ngay bên cạnh giường anh.

Anh cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu. Qua ánh sáng yếu ớt từ máy móc, anh thấy căn phòng mờ mờ, chỉ có bóng dáng của những chiếc giường khác và dây truyền chằng chịt. Anh nghĩ có lẽ là y tá gọi mình để kiểm tra, nhưng khi nhìn quanh, anh không thấy ai. Cửa phòng đóng kín, rèm che phủ kín cửa sổ, và tiếng máy thở vẫn đều đều như một bản nhạc nền bất tận. Anh tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, rồi nhắm mắt lại, cố ngủ tiếp.

Nhưng vài phút sau, giọng nói ấy lại vang lên, lần này gần hơn, như thể ai đó ghé sát tai anh: “Tuấn… dậy đi…” Lần này, anh cảm nhận được một luồng hơi lạnh phả vào mặt, dù không có gió trong phòng. Anh bật dậy, tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra dù điều hòa đang chạy. Anh nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy gì ngoài bóng tối và ánh sáng nhấp nháy từ máy đo nhịp tim. Anh ấn chuông gọi y tá, tay run run.

Chị Hạnh, y tá trực đêm, vội vàng chạy vào. “Anh sao vậy? Có gì không ổn à?” – chị hỏi, giọng lo lắng. Anh Tuấn thở hổn hển, kể lại chuyện nghe thấy tiếng gọi tên. Chị Hạnh kiểm tra máy móc, đo huyết áp cho anh, rồi trấn an: “Chắc anh mơ thôi. Ở đây không ai vào được đâu, cửa khóa chặt mà.” Nhưng ánh mắt chị thoáng chút do dự, như thể chị biết điều gì đó mà không muốn nói.

Đêm hôm sau, chuyện lại xảy ra. Lần này, tiếng gọi không chỉ là một lời thì thào, mà kéo dài hơn: “Tuấn… về với tao…” Anh Tuấn hoảng loạn, hét lên giữa đêm, làm cả phòng ICU náo loạn. Các y tá chạy đến, bật hết đèn, kiểm tra khắp nơi, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Cuối cùng, họ quyết định chuyển anh sang một phòng khác để anh bình tâm lại.

Sau khi anh Tuấn xuất viện, anh kể lại chuyện này cho một người bạn làm ở bệnh viện. Người bạn lặng lẽ nói: “Phòng ICU đó từng có một bệnh nhân nam qua đời cách đây vài tháng. Anh ấy cũng tên Tuấn, mất vì nhồi máu cơ tim giống cậu. Nghe đồn, từ đó, ai nằm ở giường đó cũng nghe tiếng gọi tên vào ban đêm.”

Anh Tuấn không biết đó là sự thật hay chỉ là trùng hợp kỳ lạ. Nhưng kể từ đó, mỗi lần nghe ai gọi tên mình trong bóng tối, anh đều giật mình, như thể giọng nói từ phòng ICU vẫn còn vang vọng đâu đó trong tâm trí.

Gửi phản hồi