Người phụ nữ ở hành lang

Người phụ nữ ở hành lang

Bệnh viện Chợ Rẫy vào ban đêm là một thế giới khác, nơi ánh sáng nhạt nhòa từ những bóng đèn cũ kỹ không thể xua tan cái lạnh lẽo của những hành lang dài bất tận. Anh Tài, một tài xế xe cứu thương với hơn 7 năm kinh nghiệm, đã quen với những ca trực khuya, những chuyến xe vội vã chở bệnh nhân giữa lằn ranh sống chết. Nhưng đêm hôm ấy, một cuộc gặp bất ngờ đã khiến anh không bao giờ nhìn bóng tối trong bệnh viện như trước nữa.

Đó là một đêm tháng Tám âm lịch, trời đen kịt không trăng, không sao, chỉ có tiếng côn trùng rả rích ngoài sân. Anh Tài vừa hoàn thành ca trực, đ прип xe cứu thương vào bãi, rồi bước vào bệnh viện để lấy giấy tờ từ khoa cấp cứu ở tầng 1. Khi đi qua hành lang tầng 2 – nơi nối giữa khu cấp cứu và khu nội trú – anh cảm thấy không khí khác lạ. Hành lang vắng tanh, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy liên tục, tạo ra những bóng đổ kỳ dị trên tường.

Khi anh bước đến giữa hành lang, một bóng dáng bất ngờ hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo. Đó là một người phụ nữ mặc áo dài trắng, tóc dài xõa xuống che gần hết khuôn mặt, đứng lặng lẽ cách anh chừng 10 mét. Cô ta không di chuyển, chỉ đứng im, đôi tay buông thõng như không còn sức sống. Anh Tài khựng lại, lông tóc dựng ngược. Dù làm nghề cứu thương lâu năm, anh vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Chị tìm ai?” – anh lên tiếng, giọng hơi lạc đi nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh. Người phụ nữ không trả lời, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên. Qua ánh đèn nhấp nháy, anh nhìn thấy khuôn mặt cô ta: trắng bệch như sáp, đôi mắt trống rỗng không đồng tử, và đôi môi mím chặt như đang kìm nén điều gì đó. Anh Tài đứng chết trân, tay nắm chặt xấp giấy tờ, không dám nhúc nhích.

Đột nhiên, cô ta bắt đầu bước tới, không nhanh, nhưng mỗi bước đều đều như một cỗ máy. Tiếng dép lê kéo lê trên sàn vang lên “sột soạt” trong không gian tĩnh lặng, mỗi âm thanh như đâm thẳng vào tim anh. Anh lùi lại, chân run run, miệng lắp bắp: “Chị… chị là ai? Đừng lại gần!” Nhưng người phụ nữ không dừng lại. Khi cô ta cách anh chỉ vài bước, anh ngửi thấy một mùi lạ – không phải mùi thuốc khử trùng quen thuộc, mà là mùi đất ẩm, như từ dưới mồ bốc lên.

Anh Tài quay người, định chạy về phía cầu thang, nhưng ngay lúc đó, ánh đèn hành lang tắt phụt. Bóng tối bao trùm lấy anh, chỉ còn tiếng bước chân “sột soạt” ngày càng gần. Anh vấp ngã, tay quơ quào trong bóng tối, tim đập thình thịch như muốn nổ tung. Anh hét lên: “Cứu tôi với!” Tiếng hét vang vọng trong hành lang, nhưng không ai đáp lại.

Đúng lúc ấy, ánh đèn bật sáng trở lại. Anh ngã ngồi trên sàn, thở hổn hển, quay đầu nhìn lại. Người phụ nữ đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Hành lang lại trở về vẻ tĩnh lặng quen thuộc, chỉ còn tiếng tim anh đập loạn trong lồng ngực. Anh vội vàng đứng dậy, chạy một mạch xuống tầng 1, không dám ngoảnh lại.

Sáng hôm sau, khi kể lại chuyện này cho một chị lao công lâu năm, chị ấy tái mặt, nói nhỏ: “Chắc cậu gặp ‘cô Lan’ rồi. Hồi trước, có một bệnh nhân nữ bị tai nạn giao thông nặng, mất ngay khi vừa đưa lên tầng 2. Cô ấy mặc áo dài trắng, gia đình bảo đó là bộ đồ cô thích nhất. Từ đó, ai đi qua hành lang khuya cũng thấy cô ấy đứng đó, như đang tìm ai.”

Anh Tài không biết có thật hay không, nhưng từ đó, mỗi lần đi qua hành lang tầng 2 vào ban đêm, anh đều đi thật nhanh, không dám nhìn vào những góc tối. Và đôi lúc, trong giấc mơ, anh vẫn nghe thấy tiếng “sột soạt” của đôi dép lê, như thể người phụ nữ ấy vẫn đang bước theo anh.

Gửi phản hồi