Lời Nguyền Dưới Tầng Hầm 300 Kim Mã, Hà Nội
Số nhà 300 Kim Mã, Hà Nội không phải là một địa điểm xa lạ với những người mê khám phá tâm linh. Ngôi nhà này, với vẻ ngoài đổ nát và những ô cửa sổ vỡ nát, từng là một phòng thí nghiệm bí mật vào những năm 1940, nơi các nhà khoa học Nhật Bản tiến hành những thí nghiệm kinh hoàng trên cơ thể người. Sau chiến tranh, nơi đây bị bỏ hoang, nhưng những lời đồn về tiếng la hét và mùi máu tanh từ tầng hầm vẫn khiến người dân địa phương tránh xa. Tôi, cùng ba người bạn – Hùng, Mai và Khoa – quyết định đặt chân vào ngôi nhà để tìm hiểu sự thật, mang theo lòng hiếu kỳ và cả sự ngạo mạn của tuổi trẻ.
Đêm đó, Hà Nội chìm trong cơn mưa phùn lạnh lẽo. Ánh đèn đường mờ nhạt không đủ xuyên qua màn đêm dày đặc bao quanh số nhà 300 Kim Mã. Cánh cổng sắt nặng nề đứng sừng sững, phủ đầy dây leo khô héo như những mạch máu khô cằn. Hùng, người khỏe nhất nhóm, dùng sức đẩy cổng, và một âm thanh rít lên ghê rợn vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Khi bước vào sân, tôi cảm nhận được một áp lực vô hình đè nặng lên ngực. Mai, người duy nhất mang theo thiết bị đo sóng siêu âm, thì thào:
“Máy đang nhảy số liên tục… có thứ gì đó ở đây.”
Khoa bật đèn pin, ánh sáng chiếu lên những bức tường loang lổ, nơi những vệt đỏ kỳ lạ – có thể là sơn, nhưng trông giống máu khô – vẽ nên những ký hiệu kỳ quái. Tiếng mưa bên ngoài hòa lẫn với tiếng nhỏ giọt đều đặn từ đâu đó trong nhà, như thể nước đang rỉ ra từ một vết thương chưa lành.
Chúng tôi tiến vào bên trong, không gian tối tăm ngột ngạt như một cái hầm mộ. Những tấm gỗ mục nát rơi lả tả dưới chân, và mùi hôi thối – hỗn hợp của hóa chất và thịt thối rữa – xộc lên khiến tôi suýt nôn mửa. Chưa kịp định thần, một tiếng hét sắc lạnh vang lên từ phía dưới – tầng hầm. Tiếng hét không giống của con người, mà như âm thanh của một sinh vật bị tra tấn đến tận cùng, kéo dài rồi tắt lịm trong im lặng chết chóc.
Hùng quay sang tôi, giọng run run:
“Mày nghe thấy không? Có phải là người không?”
Mai kiểm tra thiết bị, khuôn mặt cô trắng bệch:
“Sóng âm vượt ngưỡng bình thường… nó không phải từ người sống.”
Tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh:
“Chúng ta phải xuống đó. Nếu bỏ cuộc bây giờ, cả đời sẽ hối hận.”
Cánh cửa dẫn xuống tầng hầm nằm ở cuối hành lang, bị khóa bằng một ổ khóa rỉ sét to bản. Khoa dùng báng đèn pin đập mạnh, và sau vài cú đánh, ổ khóa vỡ tan. Nhưng khi cánh cửa bật mở, một luồng không khí lạnh buốt phả ra, mang theo mùi máu tươi nồng nặc. Tôi thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé lướt qua trong bóng tối, nhanh đến mức tưởng như là ảo giác.
Tầng hầm là một mê cung chật hẹp, với những bức tường bê tông ẩm ướt và những ống nghiệm vỡ vụn nằm rải rác trên sàn. Ánh đèn pin của Khoa quét qua, chiếu lên một chiếc bàn mổ cũ kỹ, trên đó vẫn còn những vệt máu khô đen sì và một con dao phẫu thuật gỉ sét nằm lẻ loi. Đột nhiên, đèn pin chớp tắt liên tục, và Khoa hét lên:
“Có ai đó vừa chạm vào tao!”
Tôi quay lại, và trong khoảnh khắc ánh sáng lập lòe, tôi thấy nó – một đứa trẻ, khoảng bảy tám tuổi, đứng ở góc phòng. Đôi mắt nó trũng sâu, da trắng bệch như sáp, và miệng nở một nụ cười méo mó, để lộ hàm răng sắc nhọn. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, đôi chân trần lê trên sàn tạo ra tiếng kéo lê ghê rợn.
Mai hét lên, làm rơi thiết bị xuống đất, trong khi Hùng lao tới chắn trước mặt chúng tôi, hét lớn:
“Tránh xa tụi tao ra!”
Nhưng đứa trẻ không dừng lại. Nó nghiêng đầu, và một giọng nói khàn khàn, không thuộc về trẻ con, vang lên từ miệng nó:
“Các người đã mở cửa… giờ thì ở lại đây… mãi mãi…”
Đột nhiên, ánh sáng từ đèn pin tắt hẳn, và bóng tối nuốt chửng chúng tôi. Tiếng cười khúc khích của đứa trẻ vang lên từ mọi hướng, hòa lẫn với tiếng rên rỉ và tiếng kim loại va vào nhau. Tôi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phả vào tai, và một bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt, nắm lấy cổ tay tôi.
Khoa hét lên trong bóng tối:
“Chạy đi, tìm lối ra!”
Chúng tôi mò mẫm trong cơn hoảng loạn, va vào tường và vấp ngã liên tục. Tôi nghe thấy tiếng Mai khóc nức nở phía sau, nhưng khi quay lại, cô ấy đã biến mất. Hùng đấm mạnh vào một bức tường, và bất ngờ, một cánh cửa bí mật bật mở, dẫn ra một hành lang khác.
Nhưng hành lang này còn kinh hoàng hơn. Những bức tường được phủ kín bởi những dòng chữ viết tay bằng máu: “Đừng rời đi”, “Ở lại với chúng tôi”, “Máu sẽ trả giá”. Ở cuối hành lang, tôi thấy Mai – nhưng không phải là Mai mà tôi biết. Cô ấy đứng im, đôi mắt trắng dã, miệng lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa. Khi chúng tôi tiến tới gần, cô ấy quay lại, và tôi nhận ra: khuôn mặt cô bị rạch nát, máu chảy thành dòng xuống sàn.
Hùng gào lên, lao tới kéo Mai, nhưng cô ấy bất ngờ gầm gừ như thú dữ và cắn mạnh vào tay anh. Khoa kéo tôi chạy tiếp, trong khi tiếng hét của Hùng vang lên phía sau, rồi tắt lịm. Chúng tôi tìm thấy một cầu thang dẫn lên tầng trệt, nhưng mỗi bước chân như nặng ngàn cân, như thể có ai đó đang níu kéo từ dưới bóng tối.
Khi thoát ra sân sau, trời vừa hừng sáng. Tôi và Khoa ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển, nhưng nỗi kinh hoàng vẫn bám lấy chúng tôi. Hùng và Mai không trở ra. Ngôi nhà phía sau im lìm, như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong gió, tôi vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích của đứa trẻ.
Khoa nắm chặt tay tôi, giọng lạc đi:
“Chúng ta đã mở lời nguyền… và nó chưa kết thúc.”
Tôi nhìn lại ngôi nhà, và trong một ô cửa sổ vỡ, bóng dáng đứa trẻ đứng đó, vẫy tay với nụ cười méo mó.