Chiếc giường số 13
Khoa hồi sức của bệnh viện Chợ Rẫy là nơi mà sự sống và cái chết luôn giao thoa trong từng khoảnh khắc. Những tiếng máy thở đều đều, tiếng bước chân vội vã của y tá, và ánh đèn trắng lạnh lẽo tạo nên một không gian vừa căng thẳng vừa u ám. Trong số những chiếc giường bệnh được đánh số ngăn nắp, có một chiếc giường mà không ai muốn nhắc tới: giường số 13.
Chuyện bắt đầu từ nhiều năm trước, khi khoa hồi sức còn nằm ở một tòa nhà cũ kỹ, tường đã ngả màu vì thời gian. Chiếc giường số 13 nằm ở góc cuối phòng, gần cửa sổ nhìn ra cây đa cổ thụ ngoài sân. Người ta kể rằng, một bệnh nhân nữ lớn tuổi – bà Tư – đã qua đời trên chiếc giường ấy sau nhiều ngày chống chọi với cơn đột quỵ. Điều kỳ lạ là, trước khi mất, bà cứ lẩm bẩm về một giấc mơ: một người phụ nữ mặc áo trắng đứng cuối giường, nhìn bà với ánh mắt trống rỗng. Sau khi bà Tư qua đời, chiếc giường số 13 bắt đầu trở thành tâm điểm của những lời đồn ma quái.
Anh Nam, một người đàn ông khoảng 40 tuổi, được đưa vào khoa hồi sức sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Anh được xếp nằm trên giường số 13 vì đó là chiếc giường duy nhất còn trống lúc ấy. Đêm đầu tiên, anh tỉnh dậy giữa khuya vì cảm giác lạnh buốt, dù điều hòa trong phòng không quá thấp. Qua ánh đèn mờ nhạt, anh thoáng thấy một bóng người đứng cuối giường – một bà cụ gầy gò, tóc bạc phơ, mặc áo trắng bệnh nhân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh mà không chớp. Anh bật dậy, gọi y tá, nhưng khi chị y tá đến thì bóng người ấy đã biến mất.
Chị y tá chỉ cười nhẹ, bảo anh rằng đó có thể là do thuốc mê còn tác dụng. Nhưng đêm thứ hai, chuyện trở nên kỳ lạ hơn. Anh Nam lại thấy bà cụ ấy, lần này gần hơn, đứng ngay cạnh giường, đôi tay gầy guộc buông thõng, miệng mấp máy như đang nói gì đó mà anh không nghe rõ. Anh hét lên trong hoảng loạn, làm cả phòng giật mình. Lần này, y tá trực đêm không thể trấn an anh được nữa, và họ quyết định chuyển anh sang giường khác vào sáng hôm sau.
Điều kỳ lạ là, sau khi anh Nam rời đi, những bệnh nhân khác nằm trên giường số 13 cũng báo cáo trải nghiệm tương tự: giấc mơ về một bà cụ đứng cuối giường, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu tâm can. Có người còn kể rằng họ nghe thấy tiếng thì thào trong đêm, như lời trách móc hay cầu xin gì đó. Dần dần, chiếc giường bị bỏ trống, dù khoa hồi sức luôn thiếu chỗ. Nhân viên y tế tránh nhắc đến nó, và bệnh nhân mới thường được cảnh báo không nằm ở đó nếu có thể.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một đêm mưa lớn, chị Hoa – một lao công mới vào làm – được giao nhiệm vụ lau dọn phòng hồi sức. Khi đi ngang qua giường số 13, chị nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” nhỏ, như thể ai đó đang nằm trên đó. Chị nhìn kỹ, thấy tấm nệm rung nhẹ, dù không có ai ở đó. Hoảng sợ, chị bỏ chạy ra ngoài và kể lại cho đồng nghiệp. Một chị lao công lớn tuổi thở dài, nói: “Chắc là bà Tư đấy. Bà ấy mất ở đây, không ai đến nhận xác, nên cứ quanh quẩn mãi.”
Từ đó, giường số 13 bị khóa chặt vào tường, không ai dám sử dụng. Nhưng thỉnh thoảng, vào những đêm yên tĩnh, nhân viên trực vẫn nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” từ góc phòng, như thể bà cụ ấy vẫn chưa rời đi.