Cánh cửa tự mở
Khoa ngoại cũ của bệnh viện Chợ Rẫy là một khu vực đã xuống cấp theo thời gian. Những bức tường loang lổ, hành lang dài hun hút, và ánh đèn mờ nhạt tạo nên một không gian vừa hoài cổ vừa lạnh lẽo. Ở cuối hành lang tầng 2, có một phòng chứa đồ y tế ít ai lui tới – một căn phòng nhỏ với cánh cửa gỗ cũ kỹ, sơn đã bong tróc gần hết. Người ta gọi đó là “phòng kho ma”, vì những câu chuyện kỳ lạ xoay quanh cánh cửa của nó.
Chị Mai, một y tá mới chuyển đến khoa ngoại được vài tháng, chưa từng nghe về lời đồn ấy. Một đêm trực cuối tháng Chạp, khi bệnh viện vắng vẻ hơn thường lệ, chị được giao nhiệm vụ kiểm kê dụng cụ y tế trong phòng kho. Đêm đó trời mưa to, tiếng mưa rả rích hòa lẫn với tiếng gió rít qua cửa sổ, làm không khí thêm phần nặng nề. Chị cầm chìa khóa, bước dọc hành lang tối om, chỉ có ánh đèn pin trên tay dẫn lối.
Khi đến trước cửa phòng kho, chị Mai tra chìa vào ổ khóa, xoay nhẹ. Cánh cửa kêu “kẹt” một tiếng khô khốc, rồi mở ra. Bên trong là những kệ gỗ chất đầy băng gạc, kim tiêm, và dụng cụ cũ, phủ một lớp bụi mỏng. Chị bắt đầu kiểm kê, ghi chép từng món đồ, không để ý rằng cánh cửa phía sau đã khép lại từ lúc nào. Khi quay ra để lấy thêm giấy bút trong túi, chị giật mình: cánh cửa đang hé mở một khe nhỏ, dù chị nhớ rõ mình đã khóa chặt trước khi vào.
Chị bước đến, kiểm tra ổ khóa – vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy. Nghĩ rằng gió mạnh từ hành lang có thể đã đẩy cửa, chị đóng lại, khóa kỹ lần nữa, rồi tiếp tục công việc. Nhưng chưa đầy 5 phút sau, một âm thanh “kẹt… kẹt…” vang lên. Chị quay lại, lạnh người khi thấy cánh cửa từ từ mở ra, chậm rãi như có ai đó đang đẩy từ bên ngoài. Tim chị đập thình thịch, tay run run cầm đèn pin lia ra hành lang. Không có ai, chỉ có bóng tối và tiếng mưa rơi đều đều.
Chị Mai lấy hết can đảm, hét lên: “Ai đó hả? Đừng đùa nữa!” Nhưng không có tiếng trả lời. Thay vào đó, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại với một tiếng “ầm” lớn, làm chị giật bắn mình. Đèn pin trong tay chị nhấp nháy rồi tắt hẳn, dù pin mới thay hôm qua. Trong bóng tối, chị nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, như ai đó đang đi vòng quanh căn phòng. Chị co người vào góc, ôm chặt túi đồ, không dám thở mạnh.
Đúng lúc đó, ánh đèn hành lang bật sáng trở lại. Chị vội lao ra mở cửa, nhưng cánh cửa không nhúc nhích, như bị ai giữ chặt từ bên ngoài. Chị đập cửa, gọi to: “Cứu tôi với!” May mắn thay, anh bảo vệ trực đêm nghe thấy tiếng động, chạy lên. Khi anh mở cửa từ ngoài, chị Mai gần như ngã nhào ra, mặt trắng bệch, mồ hôi túa đầy trán.
Chị kể lại mọi chuyện cho anh bảo vệ. Anh lặng lẽ kiểm tra camera ở hành lang, rồi chỉ vào màn hình: vào khoảng 2 giờ sáng, cánh cửa phòng kho từ từ mở ra, rồi đóng lại, không có ai xuất hiện ở đó cả. Anh thở dài, nói: “Chỗ này hồi trước là phòng phẫu thuật cũ. Có một ca mổ thất bại, bệnh nhân mất ngay trên bàn. Từ đó, cánh cửa này cứ tự mở vào ban đêm, không ai lý giải được.”
Sau đêm đó, chị Mai xin chuyển ca ngày, không bao giờ dám bước vào phòng kho nữa. Cánh cửa ấy vẫn ở đó, thỉnh thoảng vẫn “kẹt kẹt” vào những đêm mưa, như một lời nhắc nhở về điều gì đó chưa được giải thoát.