Bóng trắng ở cầu thang

Bóng trắng ở cầu thang

Bệnh viện Chợ Rẫy vào ban đêm luôn mang một vẻ u tịch khó tả. Những hành lang dài hun hút, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy yếu ớt, và tiếng vọng của giày dép trên sàn gạch tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa lạ lẫm với những ai từng trực đêm ở đây. Chị Lan, một y tá đã làm việc ở khoa hồi sức cấp cứu được 5 năm, vốn là người gan dạ và chẳng bao giờ tin vào chuyện ma quỷ. Nhưng đêm hôm ấy, mọi thứ đã khiến chị phải thay đổi suy nghĩ.

Đó là một đêm cuối tháng Mười, trời se lạnh và sương mù giăng kín ngoài cửa sổ. Chị Lan vừa xong ca trực ở phòng ICU, nơi những bệnh nhân nặng đang chiến đấu từng phút để sống sót. Khoảng 1 giờ sáng, khi bệnh viện chìm vào tĩnh lặng, chị quyết định đi kiểm tra lại một bệnh nhân ở tầng 3 trước khi nghỉ ngơi. Thang máy lúc đó đang bảo trì, nên chị đành phải dùng cầu thang bộ – một cầu thang cũ kỹ, tường loang lổ vết ố vàng, và ánh đèn lúc sáng lúc tối.

Khi bước xuống từ tầng 4, chị Lan nghe thấy tiếng “tạch tạch” đều đều, như tiếng dép lê kéo trên sàn. Chị nghĩ có lẽ là một đồng nghiệp nào đó cũng đang đi tuần, nên không để tâm lắm. Nhưng khi đặt chân xuống bậc thang cuối của tầng 3, chị chợt khựng lại. Dưới ánh đèn nhấp nháy, một bóng trắng mờ ảo bất ngờ lướt qua ngay trước mắt chị, từ hành lang bên trái sang phải, rồi biến mất sau góc khuất của cầu thang.

Chị Lan đứng chết trân, tay nắm chặt lan can sắt lạnh buốt. Bóng trắng ấy không rõ hình dạng, chỉ như một vệt khói mỏng manh, nhưng lại di chuyển nhanh đến kỳ lạ, không kèm theo bất kỳ âm thanh nào. Chị cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng đó có thể là ảo giác do mệt mỏi sau ca trực dài. Nhưng linh tính mách bảo chị rằng có điều gì đó không ổn.

Chị bật đèn pin trên điện thoại, rón rén bước theo hướng bóng trắng vừa biến mất. Hành lang tầng 3 tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vài bóng đèn treo lơ lửng. Khi đến góc khuất, chị cảm nhận được một luồng gió lạnh bất thường thổi qua, dù tất cả cửa sổ trong khu vực đều đóng kín. Chị lia đèn pin quanh hành lang, nhưng chẳng thấy gì ngoài những chiếc giường trống và mùi thuốc khử trùng thoảng trong không khí.

Đột nhiên, từ phía xa cuối hành lang, chị nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ, như tiếng cửa đóng lại. Chị run run bước tới, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đó là cửa phòng chứa đồ y tế, một nơi ít người lui tới vào ban đêm. Chị nắm tay vào nắm cửa, định mở ra kiểm tra, nhưng đúng lúc đó, đèn pin trên điện thoại chị nhấp nháy rồi tắt hẳn, dù pin vẫn còn đầy. Trong bóng tối, chị cảm giác như có ai đó đứng ngay sau lưng mình, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy.

Chị Lan quay lại, nhưng không thấy gì ngoài hành lang trống trải. Đúng lúc đó, ánh đèn huỳnh quang trên trần bật sáng trở lại, và chị nghe thấy tiếng bước chân của anh bảo vệ từ tầng dưới vọng lên. Chị vội vàng chạy về phía cầu thang, không dám ngoảnh lại. Khi gặp anh bảo vệ, chị kể lại mọi chuyện trong hơi thở hổn hển. Anh bảo vệ chỉ lắc đầu, nói: “Chắc chị gặp ‘người cũ’ rồi. Tầng 3 này hồi trước là khoa cấp cứu cũ, có một bệnh nhân nữ qua đời vì tai nạn giao thông. Từ đó, ai trực đêm cũng bảo thấy bóng trắng lướt qua cầu thang.”

Kể từ đêm đó, chị Lan không bao giờ dám đi cầu thang một mình vào ban đêm nữa. Mỗi lần bước qua tầng 3, chị đều cảm thấy một ánh mắt vô hình đang dõi theo mình từ góc khuất, như thể bóng trắng ấy vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong bệnh viện.

Gửi phản hồi