Tiếng Khóc Dưới Đất: Lời Nguyền Tại Số Nhà 300 Kim Mã

Tiếng Khóc Dưới Đất: Lời Nguyền Tại Số Nhà 300 Kim Mã

Số nhà 300 Kim Mã, Hà Nội không chỉ là một ngôi nhà hoang phế với vẻ ngoài u ám – nó còn mang trong mình một lời nguyền cổ xưa bắt nguồn từ khu đất từng là nghĩa trang trẻ em. Những tiếng khóc ai oán vang lên trong đêm và bóng dáng của những linh hồn nhỏ bé đã biến nơi đây thành một trong những địa điểm ma quái nhất thủ đô, khiến người dân địa phương không dám nhắc đến vào những ngày mưa gió.

Lịch Sử Dưới Lòng Đất

Theo lời kể của các bậc cao niên ở làng Vạn Phúc gần khu vực Kim Mã, trước khi ngôi nhà 300 được xây dựng vào đầu thế kỷ 20, khu đất này là một nghĩa trang nhỏ dành cho trẻ em xấu số – những đứa trẻ chết non hoặc mất trong các đợt dịch bệnh thời Pháp thuộc. Nghĩa trang không có bia đá lớn, chỉ là những nấm mồ đơn sơ được đánh dấu bằng cọc gỗ hoặc đá nhỏ, nằm rải rác dưới bóng cây cổ thụ.

Khi thực dân Pháp mở rộng đô thị Hà Nội, nghĩa trang bị san phẳng để nhường chỗ cho các công trình mới, trong đó có ngôi nhà mang phong cách kiến trúc Pháp tại số 300 Kim Mã. Tuy nhiên, người ta đồn rằng không phải tất cả các hài cốt trẻ em đều được di dời. Một số nấm mồ bị bỏ sót, và những linh hồn bé nhỏ vẫn nằm lại dưới lòng đất, không được siêu thoát.

Ông Tư, một người từng sống gần đó từ nhỏ, kể:

“Ngày họ phá nghĩa trang, tôi còn bé, nhưng vẫn nhớ tiếng khóc vang lên từ dưới đất khi máy xúc đào lên. Dân làng bảo đó là oan hồn trẻ em, nhưng không ai dám can ngăn. Từ khi ngôi nhà xây xong, đêm nào cũng nghe tiếng khóc, nhỏ thôi, nhưng thấm vào xương.”

Tiếng Khóc Trong Đêm Mưa

Lời nguyền từ nghĩa trang trẻ em bắt đầu rõ ràng hơn khi ngôi nhà bị bỏ hoang vào những năm 1990, sau khi Đại sứ quán Bulgaria rời đi. Người dân quanh khu vực kể rằng vào những đêm mưa phùn – đặc trưng của Hà Nội – họ nghe thấy tiếng khóc trẻ con phát ra từ phía số nhà 300 Kim Mã. Tiếng khóc không lớn, nhưng dai dẳng, buồn thảm, như những đứa trẻ đang gọi mẹ trong cơn đói lạnh.

Chị Hoa, một người bán hàng rong gần đó, kể lại trải nghiệm của mình:

“Một đêm mưa to, tôi đi ngang qua ngôi nhà lúc gần nửa đêm. Tiếng khóc vang lên, lúc đầu tôi tưởng là mèo, nhưng rồi nó rõ dần – như cả chục đứa trẻ khóc cùng lúc. Tôi nhìn vào sân, thấy mấy bóng nhỏ xíu chạy qua chạy lại, nhưng không rõ mặt. Tôi chạy về nhà, cầu trời đừng gặp lại.”

Không chỉ tiếng khóc, một số người còn nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé chạy trên nền đất ẩm, kèm theo tiếng cười khúc khích ghê rợn vang vọng trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà hoang.

Cuộc Gặp Gỡ Đêm Không Trăng

Năm 2016, một nhóm bạn trẻ tò mò quyết định khám phá ngôi nhà để tìm hiểu về lời nguyền từ nghĩa trang trẻ em. Họ mang theo máy ghi âm, đèn pin và cả một chiếc chuông nhỏ – theo lời khuyên của một bà đồng – để xua đuổi tà khí. Khi bước vào sân, nhóm cảm nhận ngay một luồng không khí lạnh buốt bất thường, dù đêm đó không có gió.

Thành viên tên Minh kể lại trong một bài đăng trên mạng xã hội:

“Chúng tôi vừa vào đến sân thì nghe thấy tiếng khóc – nhỏ, yếu, như từ dưới đất vọng lên. Tôi đặt máy ghi âm xuống, và chỉ vài phút sau, tiếng khóc lớn dần, xen lẫn tiếng thì thầm: ‘Mẹ đâu rồi…’ Cả nhóm đứng im, không dám nhúc nhích. Rồi đột nhiên, chiếc chuông trong tay tôi rung lên điên cuồng, dù không ai chạm vào.”

Khi nhóm tiến vào bên trong, họ thấy những bóng dáng nhỏ bé lướt qua hành lang tầng trệt, nhanh đến mức đèn pin không kịp chiếu sáng. Một thành viên, tên là Ngọc, hét lên khi cảm thấy bàn tay nhỏ xíu nắm lấy chân cô, lạnh như băng. Nhóm hoảng loạn bỏ chạy, để lại máy ghi âm. Khi quay lại lấy vào sáng hôm sau, họ phát hiện thiết bị bị hỏng, nhưng đoạn ghi âm cuối cùng chỉ toàn tiếng khóc và một câu nói lặp đi lặp lại: “Đừng bỏ chúng tôi…”

Dấu Tay Trên Tường

Một chi tiết kinh hoàng khác được kể lại bởi anh Sơn, một người từng làm bảo vệ gần khu vực vào năm 2020. Anh phát hiện những dấu tay nhỏ xíu in trên bức tường ngoài của ngôi nhà sau một đêm mưa lớn. Các dấu tay đỏ rực, như được vẽ bằng máu, nhưng khi anh gọi người đến kiểm tra, chúng biến mất trước mắt mọi người.

Anh Sơn kể:

“Tôi thề là tôi thấy rõ những dấu tay đó, nhỏ như tay trẻ con, in chi chít từ cổng lên đến cửa chính. Tôi lấy điện thoại chụp lại, nhưng khi xem ảnh, chẳng có gì. Đêm đó, tôi nghe tiếng khóc từ trong nhà, kèm theo tiếng cào lên tường, như bọn trẻ đang cố thoát ra.”

Lời Nguyền Chưa Kết Thúc

Người dân địa phương tin rằng lời nguyền từ nghĩa trang trẻ em là nguyên nhân khiến số nhà 300 Kim Mã không bao giờ được sử dụng lại. Một số thầy phong thủy từng đến xem xét khu đất và cho rằng âm khí ở đây quá nặng, do những linh hồn trẻ em không được siêu thoát vẫn giận dữ vì bị lãng quên. Có lời đồn rằng bất kỳ ai cố gắng xây dựng hay sửa chữa ngôi nhà đều gặp tai họa: từ bệnh tật bất ngờ đến tai nạn chết người.

Một bà đồng từng làm lễ cầu siêu gần ngôi nhà vào năm 2018 kể rằng bà nhìn thấy hàng chục bóng dáng trẻ em đứng quanh sân, tay ôm lấy nhau, đôi mắt trắng dã nhìn bà với vẻ oán hận. Bà nói:

“Chúng không muốn rời đi. Chúng muốn người ta nhớ đến chúng, muốn được an nghỉ tử tế. Nhưng ai dám đào đất lên lần nữa đâu mà.”

Dư Âm Từ Dưới Lòng Đất

Ngày nay, số nhà 300 Kim Mã vẫn đứng im lìm giữa lòng Hà Nội, với những bức tường loang lổ và cửa sổ vỡ nát. Vào những đêm mưa, tiếng khóc trẻ con vẫn vang lên, hòa lẫn với tiếng gió rít qua kẽ hở, như một lời nhắc nhở về lời nguyền chưa được hóa giải. Người ta bảo rằng nếu đứng gần ngôi nhà quá lâu, bạn sẽ cảm thấy bàn tay nhỏ bé níu lấy chân, kéo bạn xuống – như những linh hồn bé nhỏ vẫn khao khát được thoát khỏi bóng tối dưới lòng đất.

Gửi phản hồi