Hành Trình Săn Ma Tại Ngôi Nhà Bí Ẩn 300 Kim Mã

Hành Trình Săn Ma Tại Ngôi Nhà Bí Ẩn 300 Kim Mã, Hà Nội

Số nhà 300 Kim Mã, Hà Nội, không chỉ là một địa chỉ bình thường giữa lòng thủ đô. Ngôi nhà cổ kính mang dấu ấn kiến trúc Pháp này đã tồn tại qua hàng thế kỷ, nhưng đằng sau vẻ ngoài hoang phế là những lời đồn đáng sợ về một gia đình từng sống ở đây – một gia đình bị sát hại trong hoàn cảnh bí ẩn vào những năm đầu thế kỷ 20. Người dân địa phương kể rằng, vào những đêm không trăng, tiếng khóc ai oán và bóng dáng lờ mờ của những linh hồn vẫn lẩn khuất trong từng góc tối. Nhóm săn ma của chúng tôi – Minh, Linh, Tuấn và tôi – quyết định thử thách lòng can đảm để khám phá sự thật, không ngờ rằng chuyến đi này sẽ đẩy chúng tôi vào một cơn ác mộng thực sự.

Đêm đó, trời Hà Nội chìm trong màn sương dày đặc, không gian yên ắng đến mức tiếng lá xào xạc cũng trở nên rợn người. Chúng tôi đứng trước cổng sắt của số nhà 300 Kim Mã, ánh sáng từ đèn đường yếu ớt hắt lên những thanh sắt gỉ sét, tạo thành những bóng đen méo mó như những cánh tay đang vươn ra. Minh, trưởng nhóm với vẻ ngoài cứng rắn, đẩy mạnh cánh cổng. Tiếng kim loại nghiến vào nhau vang lên chói tai, như một lời cảnh báo từ cõi âm.

Bước qua ngưỡng cửa, một luồng gió lạnh buốt bất thường quét qua, dù không có lấy một cơn gió nào ngoài trời. Linh, người nhạy cảm với tâm linh, lập tức co người lại, thì thầm:

“Tôi nghe thấy tiếng thở… rất gần.”

Tuấn bật máy quay, ánh sáng hồng ngoại quét qua khoảng sân đầy cỏ dại, trong khi tôi cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Minh dẫn đầu, ánh đèn pin trong tay anh run rẩy chiếu lên lối đi phủ đầy lá khô dẫn vào ngôi nhà.

Bên trong, không gian tối om như một cái hang sâu thẳm. Mùi ẩm mốc xen lẫn hương vị kỳ lạ – giống như mùi máu khô – xộc vào mũi. Những bức tường loang lổ bong tróc, từng mảng sơn rơi xuống để lộ những vết nứt như mạch máu. Tiếng sàn gỗ kêu cót két dưới chân chúng tôi hòa lẫn với âm thanh xa xăm – như tiếng ai đó đang gõ nhẹ lên tường từ phía xa.

Dấu Hiệu Đầu Tiên Từ Cõi Âm

Chưa kịp thích nghi với bóng tối, một tiếng động lớn vang lên từ tầng trên – một âm thanh nặng nề, như thể ai đó vừa ném một vật nặng xuống sàn. Cả nhóm giật mình quay lại nhìn nhau. Linh tái mặt, nắm chặt tay tôi:

“Không chỉ một linh hồn… tôi cảm nhận được sự tức giận, oán hận… rất mạnh.”

Minh ra hiệu im lặng, rồi nói khẽ:

“Chúng ta lên xem.”

Cầu thang gỗ cũ kỹ dẫn lên tầng hai trông như một con đường dẫn thẳng vào địa ngục. Mỗi bậc thang kêu rít lên dưới sức nặng của chúng tôi, và tôi có cảm giác như có ai đó đang đứng ngay phía sau, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy. Khi lên đến hành lang tầng hai, một luồng không khí nặng nề bao trùm lấy chúng tôi. Hành lang dài hun hút, hai bên là những cánh cửa gỗ đóng kín, phủ đầy mạng nhện. Tiếng động lại vang lên, lần này rõ ràng hơn – từ căn phòng cuối cùng.

Minh bước tới, tay anh run run đẩy cánh cửa. Căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một chiếc gương lớn treo trên tường, mặt kính mờ đục phủ đầy bụi. Nhưng khi ánh đèn pin lia qua, tôi gần như hét lên: trong gương, một bóng người phụ nữ mặc váy trắng hiện ra. Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng không đồng tử, tóc dài rối bù chảy xuống như dòng nước đen. Cô ta không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua lớp kính.

Tuấn lùi lại, máy quay trong tay rung lên:

“Mẹ kiếp, cái gì vậy?”

Linh tiến tới gần gương, giọng run rẩy nhưng cố giữ bình tĩnh:

“Đừng sợ… có thể cô ấy muốn nói gì đó. Bạn là ai?”

Chiếc gương rung lên dữ dội, như thể sắp vỡ tan. Một giọng nói yếu ớt, lạc lõng vang lên từ hư không:

“Tôi là Lan… con gái út của gia đình này. Chúng tôi bị giết… máu vẫn còn trong tường… kẻ thủ ác chưa bị trừng phạt…”

Lời nói của cô ta bị cắt ngang bởi một tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp ngôi nhà, như thể hàng chục giọng nói cùng gào thét trong đau đớn.

Cơn Ác Mộng Bắt Đầu

Đột nhiên, đèn pin của Minh tắt ngóm, để lại chúng tôi trong bóng tối hoàn toàn. Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của Tuấn bên cạnh, và rồi một tiếng cười khàn khàn, ma quái vang lên từ đâu đó trong căn phòng. Linh hét lên:

“Có thứ gì đó chạm vào tôi!”

Tuấn bật chế độ hồng ngoại trên máy quay, và những gì hiện lên trên màn hình khiến tim tôi ngừng đập: hàng chục bóng đen méo mó, không rõ hình dạng, lướt qua khắp căn phòng. Một vài bóng dừng lại, quay đầu về phía chúng tôi, những đôi mắt trắng dã sáng rực trong bóng tối. Tôi cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của Linh siết chặt cánh tay mình, trong khi Minh hét lên:

“Chạy đi!”

Nhưng khi quay lại, cầu thang đã biến mất. Thay vào đó là một bức tường xi măng vững chãi, lạnh lẽo, chặn đứng đường lui của chúng tôi. Tiếng cười ma quái giờ đây vang lên từ mọi hướng, hòa lẫn với tiếng khóc than và tiếng móng tay cào lên tường. Tôi quay sang Minh, hoảng loạn:

“Chúng ta bị mắc kẹt rồi!”

Giọng của Lan lại vang lên, lần này yếu ớt hơn, như bị bóp nghẹt:

“Cuốn nhật ký… trong ngăn kéo… nó sẽ chỉ đường…”

Tuấn lia máy quay đến một chiếc bàn gỗ mục nát trong góc phòng. Minh lao tới, lật tung ngăn kéo, và tìm thấy một cuốn nhật ký bìa da cũ kỹ, bìa ngoài loang lổ những vết đỏ kỳ lạ – có thể là máu khô. Anh mở trang đầu tiên, và đó là một bản đồ phác thảo của ngôi nhà, với một lối thoát được đánh dấu ở tầng hầm.

Chúng tôi lao xuống tầng dưới, chạy qua những hành lang tối tăm như mê cung. Tiếng bước chân của chính chúng tôi hòa lẫn với tiếng rít của gió và những âm thanh ghê rợn: tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nữ gào thét, tiếng móng tay cào lên gỗ. Một lần, tôi ngoảnh lại và thấy một bóng đen cao lớn, không đầu, đang lặng lẽ bám theo, cách chúng tôi chỉ vài bước chân.

Tầng hầm là một không gian ngột ngạt, đầy mùi tử khí. Những bức tường ẩm ướt rỉ nước, và trong góc tối, tôi thoáng thấy những bóng người đứng im lìm, đầu cúi gằm, như đang chờ đợi chúng tôi bước vào bẫy. Minh tìm thấy cánh cửa sắt được ghi trong bản đồ, nhưng nó bị khóa chặt. Anh điên cuồng đạp vào cửa, trong khi Linh hét lên:

“Chúng đang đến gần hơn!”

Tôi quay lại, và trong ánh sáng yếu ớt của máy quay, hàng chục bóng ma đang từ từ tiến tới. Một vài bóng có khuôn mặt méo mó, miệng há to như muốn nuốt chửng chúng tôi. Đúng lúc đó, cánh cửa bật tung, và chúng tôi lao ra sân sau.

Khi thoát ra ngoài, ánh bình minh vừa ló dạng, xua tan màn sương dày đặc. Cả nhóm ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi hòa lẫn nước mắt. Ngôi nhà phía sau vẫn đứng sừng sững, im lìm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Minh nắm chặt cuốn nhật ký, giọng khàn đi:

“Chúng ta phải quay lại… phải tìm ra kẻ đã giết họ. Linh hồn của Lan và gia đình cô ấy vẫn bị mắc kẹt ở đây.”

Nhưng trong lòng tôi biết, không ai trong chúng tôi đủ can đảm để trở lại ngôi nhà đó một lần nữa. Tiếng cười ma quái cuối cùng tôi nghe thấy khi rời đi vẫn vang vọng trong đầu, như một lời cảnh báo rằng số nhà 300 Kim Mã không chỉ là một địa điểm – nó là một cánh cửa dẫn đến địa ngục.

Gửi phản hồi