Tiếng gõ ở khoa sản

Tiếng gõ ở khoa sản

Khoa sản của bệnh viện Chợ Rẫy là nơi đón nhận những niềm vui lớn lao khi những đứa trẻ chào đời, nhưng cũng là nơi chứng kiến không ít nỗi đau khi sự sống không thể giữ được. Bác sĩ Hòa, một người đã làm việc ở đây hơn 20 năm, luôn tự hào với tay nghề của mình. Nhưng có một đêm mưa mà ông không bao giờ quên, một đêm đã thay đổi cách ông nhìn về những ca trực khuya ở khoa sản.

Đó là một đêm tháng Bảy âm lịch, trời mưa tầm tã, nước tràn cả vào hành lang qua những khe cửa sổ cũ. Gió rít từng cơn, làm những tấm rèm trong phòng sinh đung đưa như những bóng hình ma quái. Bác sĩ Hòa đang trực một mình, vì ca đêm hôm đó không có nhiều sản phụ. Ông ngồi trong phòng trực, kiểm tra giấy tờ, thỉnh thoảng nghe tiếng mưa đập vào kính hòa lẫn tiếng máy móc đều đều.

Khoảng 1 giờ sáng, khi ông vừa chợp mắt được vài phút, một loạt tiếng gõ vang lên: “Cốc… cốc… cốc…” Âm thanh dồn dập, mạnh mẽ, như ai đó đang đập cửa đòi vào. Bác sĩ Hòa giật mình tỉnh dậy, nhìn ra cửa phòng trực – không có ai. Ông nghĩ có thể là y tá hoặc người nhà bệnh nhân cần hỗ trợ, nên đứng dậy, khoác áo blouse, và bước ra hành lang.

Hành lang khoa sản tối om, chỉ có ánh đèn khẩn cấp đỏ nhấp nháy ở cuối lối đi. Tiếng gõ lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, phát ra từ phía phòng sinh số 3 – một phòng nhỏ ít dùng, chỉ dành cho những ca sinh khó. Bác sĩ Hòa cau mày, bước tới, tay cầm đèn pin vì đèn hành lang đã tắt từ lâu để tiết kiệm điện. “Ai đó hả? Có chuyện gì không?” – ông gọi to, nhưng chỉ có tiếng mưa đáp lại.

Khi đến trước cửa phòng sinh số 3, tiếng gõ dừng lại. Ông đẩy cửa bước vào, ánh đèn pin quét qua căn phòng lạnh lẽo: bàn sinh trống không, dụng cụ y tế phủ bụi, và một chiếc rèm rách treo lơ lửng. Không có dấu hiệu của ai từng ở đây. Ông thở phào, nghĩ rằng có thể là tiếng mưa đập vào cửa sổ gây nhầm lẫn. Nhưng khi ông quay ra, một tiếng “cốc” thật lớn vang lên ngay sau lưng, như thể ai đó đập mạnh vào bàn sinh.

Bác sĩ Hòa quay lại, tim đập thình thịch. Ánh đèn pin chiếu lên bàn sinh, nhưng không có gì. Đúng lúc đó, ông nghe thấy một tiếng khóc trẻ con yếu ớt, thoáng qua như vọng từ xa. Ông sững sờ, vì khoa sản đêm đó không có ca sinh nào. Ông bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nhưng tiếng gõ lại tiếp tục: “Cốc… cốc… cốc…” – lần này đều đặn, như một nhịp điệu cầu cứu.

Ông chạy về phòng trực, gọi điện cho bảo vệ lên kiểm tra. Khi anh bảo vệ đến, tiếng gõ ngừng hẳn. Họ cùng vào phòng sinh số 3 lần nữa, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài không khí lạnh buốt bất thường. Anh bảo vệ lắc đầu, nói: “Chắc bác gặp ‘chị ấy’ rồi. Hồi trước, có một sản phụ mất ở đây cùng đứa con vì ca sinh khó. Người ta bảo chị ấy không cam lòng, cứ gõ cửa cầu cứu vào những đêm mưa.”

Bác sĩ Hòa không tin vào ma quỷ, nhưng sau đêm đó, ông không bao giờ dám trực một mình ở phòng sinh số 3 nữa. Và mỗi khi trời mưa, ông vẫn nghe thoáng tiếng “cốc… cốc…” từ xa, như một lời nhắc nhở về nỗi đau chưa nguôi trong căn phòng ấy.

Gửi phản hồi