Chiếc gương trong phòng tắm

Chiếc gương trong phòng tắm

Bệnh viện Chợ Rẫy là nơi chứng kiến hàng ngàn câu chuyện sinh tử, và những góc khuất của nó thường mang theo những bí ẩn không lời giải. Ở khu vực khoa nội cũ, gần hành lang tầng 4, có một phòng tắm nhỏ dành cho nhân viên và bệnh nhân. Phòng tắm này chẳng có gì đặc biệt – tường gạch men trắng đã ngả vàng, bồn rửa tay cũ kỹ, và một chiếc gương tròn treo xiêu vẹo trên tường. Nhưng chính chiếc gương ấy đã trở thành trung tâm của những lời đồn kinh dị.

Anh Kiên, một điều dưỡng mới vào làm được vài tháng, thường trực ca đêm ở khoa nội. Một đêm tháng Mười Một, khi bệnh viện chìm trong tĩnh lặng, anh cảm thấy buồn ngủ sau một ca dài chăm sóc bệnh nhân. Anh quyết định vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo hơn. Đêm đó trời lạnh, sương mù dày đặc phủ kín cửa sổ, làm không khí trong bệnh viện thêm phần nặng nề.

Khi bước vào phòng tắm, anh bật đèn. Ánh sáng huỳnh quang nhấp nháy vài lần trước khi ổn định, chiếu lên chiếc gương phủ đầy hơi nước do độ ẩm. Anh vặn vòi nước, cúi xuống rửa mặt, cảm nhận dòng nước lạnh buốt làm da mặt tê tái. Khi ngẩng lên nhìn vào gương để lau mặt, anh thoáng thấy một bóng người đứng ngay sau lưng mình – một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc dài che kín mặt, đôi tay buông thõng bất động.

Anh Kiên giật mình quay lại, nhưng không có ai. Phòng tắm trống trơn, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi và hơi thở dồn dập của anh. Anh nghĩ rằng mình mệt quá nên tưởng tượng, nên quay lại gương để lau mặt tiếp. Nhưng lần này, khi nhìn vào, anh chết lặng: bóng người ấy vẫn ở đó, đứng gần hơn, gần đến mức anh cảm nhận được cái lạnh toát ra từ phía sau. Đôi tay trắng nhợt của người phụ nữ từ từ giơ lên, như muốn chạm vào vai anh.

Anh hét lên, lao ra khỏi phòng tắm, không dám ngoảnh lại. Tiếng hét của anh vang vọng khắp hành lang, khiến một y tá trực đêm chạy tới. “Anh sao vậy?” – chị hỏi, giọng lo lắng. Anh Kiên run rẩy kể lại, chỉ tay về phía phòng tắm. Chị y tá bước vào kiểm tra, nhưng chẳng thấy gì ngoài chiếc gương tròn vẫn treo yên lặng trên tường.

Đêm hôm sau, anh Kiên cố gắng tránh phòng tắm ấy, nhưng sự tò mò và áp lực từ đồng nghiệp khiến anh quay lại. Lần này, anh mang theo điện thoại để quay video, quyết tâm chứng minh mình không tưởng tượng. Khi bước vào, anh bật đèn, đứng trước gương, và bắt đầu ghi hình. Qua màn hình điện thoại, anh thấy rõ khuôn mặt mình – nhưng phía sau, bóng người phụ nữ lại xuất hiện, lần này gần hơn nữa, gần đến mức tóc cô ta chạm vào vai anh trong gương.

Anh quay lại lần nữa, vẫn không có ai. Nhưng khi xem lại đoạn video, anh lạnh người: bóng dáng ấy không chỉ hiện lên trong gương, mà còn di chuyển chậm rãi qua khung hình, như thể đang bước ra khỏi gương. Anh hét lên, làm rơi điện thoại, rồi chạy thẳng ra ngoài, không dám ở lại thêm phút nào.

Sáng hôm sau, anh kể lại cho một bác sĩ lớn tuổi. Ông thở dài, nói: “Chiếc gương đó có từ lâu lắm rồi. Nghe bảo hồi trước, một bệnh nhân nữ tự tử trong phòng tắm này sau khi biết mình mắc bệnh nan y. Từ đó, ai nhìn vào gương cũng thấy cô ấy đứng sau lưng.” Sau vụ việc, ban quản lý bệnh viện quyết định tháo chiếc gương xuống, nhưng lời đồn vẫn không dứt. Người ta bảo rằng, dù gương đã không còn, đôi lúc trong phòng tắm ấy vẫn vang lên tiếng thở dài khe khẽ, như thể linh hồn người phụ nữ vẫn chưa rời đi.

Gửi phản hồi